Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Phan_6
Ra xe, trên tay cậu là hai phần trái cây, cậu cũng lắc đầu
với anh luôn, người giàu có khác. Xe tiếp tục lăn bánh hướng về ĐL và chỉ một
lát là cậu thấy mình có thể ăn nữa được rồi, cậu khui phần trái cây ra mời mọc
cho phải phép.
– Anh ăn luôn đi cho vui.
Anh nhón trái nho cho vào miệng..
– Anh thích món gì_ cậu cũng cho một quả nho vào miệng_
– Là sao?
– Ý em hỏi anh thích thức ăn gì.
– À, anh không thích cái gì gọi là cá biệt đâu, cái gì ngon, vừa miệng là anh
ăn thôi.
– Vậy anh ăn tạp à.
– Em dám bảo anh như vậy sao… Tuy có hơi…ừ thì tạp như em muốn..nhưng không
phải cái gì cũng nhét vào miệng được đâu, có lẽ anh chú trọng chất lượng của
món ăn hơn.
Cậu cười hi hi khi nghe anh nhận mình anh tạp như cậu nói. Phần anh, lại thấy
cậu nói chuyện với anh không kiêng dè như vậy anh bỗng dưng thấy thoải mái.
Những anh em ruột của anh chẳng mấy khi trò chuyện với nhau chứ đừng nói chi là
trò chuyện cởi mở, cũng do cái gia sản quá lớn của cha mẹ anh mà anh đang quản
lý đây đã gây không ít hiềm khích trong gia đình. Bỗng dưng anh bắt được cậu,
một người nói chuyện với anh thật tự nhiên không vì những động lực mờ ám anh
thấy như có chút không gian cho anh thả lỏng người không phải đề phòng từng
chút một khi có ai đó tiếp cận anh.
( Nhưng anh chàng này đang lầm to đấy nhỉ, cậu nhóc mà anh đang cho là vô hại
thì đang ôm ấp một âm mưu còn kinh khủng hơn nhiều mà anh chưa biết hay thực ra
anh không hề nghỉ tới, cũng mừng cho cậu vì anh không đề phòng cậu thì may ra
cậu có cơ hội hơn ).
Xe chạy chẳng bao lâu là cậu đã dọn dẹp sạch sẽ chỗ trái cây mang theo, no rồi
cậu bắt đầu gật gù rồi gục hẳn.
– Cậu này thật còn trẻ con quá, hồi sáng háo hức không ngủ đòi ngắm cảnh bên
đường, bây giờ đến lúc nên xem thì ngủ mất. _Anh nói chuyện với tài xế_
– Cậu nhóc này cũng hay đó ông chủ, quê cậu ta ở đâu vậy?
– Ở Long An.
– Chắc gia đình không khá giả lắm.
– Sao anh hỏi vậy.
– Vì tôi thấy đống đồ cậu ấy trong cốp xe nên tôi nghỉ vậy. Ông chủ không thấy
lúc dọn đồ vô cốp xe trông cậu ta buồn cười lắm.
– Anh làm tôi tò mò đấy.
– Là vầy, cậu ấy thấy đống đồ của mình cũ kĩ có thêm phần không được sạch sẽ
lắm làm cậu ấy không dám bỏ vô cốp vì thấy cái xe sang trọng quá. Tôi hỏi cậu
ấy muốn sao, ông biết biết cậu ấy trả lời sao không?: ‘Bỏ vô thì thấy ngại lỡ
làm trầy xe sao cậu ta đền nổi. Đi xe ngoài thì tốn thêm tiền xe.’ Tôi bảo: Nếu
cậu ngại không cho vô thì đem bỏ hết đi, đằng nào cũng cũ quá rồi, lần này đi
với ông chủ không mất tiền xe thì dùng tiền đó mua đồ mới xài.’
– Rồi cậu ấy quyết định như thế nào?
– Cậu ta thấy tiếc, nên cuối cùng đi mua một cái bao to, sạch sẽ dồn mọi thứ
vào trong đó rồi mới cho vô xe.
Anh cười đến muốn chảy nước mắt.
– Phải chi anh nói tôi nghe sớm hơn tôi đã bảo cậu ta bỏ bớt đi. Ở nhà tôi có
thiếu thứ gì đâu mà tha đi chi cho mệt. Có lẽ tôi sẽ làm cho cậu ta trông được
hơn mới được, để bảo là em trai tôi mà như vầy thì còn gì mặt mủi thằng anh này
chứ.
– Ông chủ nhận cậu ta làm em thật à?
– Phải từ nay anh cứ biết vậy. Một lát anh ghé lại chợ ĐL đi khu nào được được
một chút tôi sắm cho cậu ấy chút đồ mặc. Anh có tin là cậu ấy lên ĐL mà chỉ
mang theo mỗi cái áo gió.
– Tôi cá trong cái giỏ đồ xẹp lép của cậu ấy chắc được vài ba bộ đồ.
– Tôi cũng nghĩ vậy.
– Nhưng cậu nhóc này không có vẻ gì là tự ái khi bản thân cậu ấy không bằng
người khác, cậu ta chẳng ngại ngùng khi tiếp xúc với ông chủ.
– Tôi thích cũng là do vậy.
– Ông chủ để cậu ấy ở nhà ông không sợ mọi người biết sẽ tìm cách tiếp cận ông
chủ qua cậu ấy sao?
– Chẳng mấy ai đến đó đâu, có vậy cũng không sao, tôi tự biết quan sát mà.
Xe vào địa phận thành phố mà cậu vẫn chưa buồn thức dậy, anh tài xế cho xe vào
khu mua sắm khá sang trọng.
– Ông chủ à tôi nghỉ cậu ấy bây giờ chưa hợp với đồ ở đây đâu, vả lại mấy đồ
này không hợp với công việc của cậu ấy lắm đâu.
– Vậy theo anh thì sao?
– Hay tôi đưa ông chủ tới mấy cửa hàng thường hơn một chút, tôi nghĩ là phù hợp
hơn.
– Thôi thì cứ vậy đi.
Xe dừng hẳn trước khu cửa hàng quẩn áo bên trái cổng chợ ĐL. Gọi cậu dậy, anh
cứ thấy buồn cười không chịu được với cái vẻ ngơ ngác của cậu.
– Trời, em ngủ lâu thế sao. Đến rồi à?
– Phải chúng ta đang ở trước chợ Đà Lạt, bây giờ xuống xe theo anh vào đây.
Cậu còn chưa nhận ra mình ở đâu đã lót tót theo anh vào đến cửa hàng. Anh trông
thấy một quầy khá nhiều đồ nam anh tiến tới.
– Chị chọn cho tôi vài bộ.
– Anh mặc à.
– Không cậu này.
Người bán hàng nhìn cậu như độ chừng kích cỡ rồi đi lục đồ.
– Mua cho em làm gì?
– Còn hỏi làm gì, cậu cần quần áo phù hợp với xứ này một chút, cậu chưa nghe
lạnh à?
Nghe anh nói cậu mới để ý, chắc do ngồi trong xe nên cậu không nghe lạnh, bây
giờ bước ra ngoài một lúc cậu bắt đầu thấy lạnh, và trời cũng đã về chiều rồi.
Thấy cậu khoanh hai tay lại anh lại cười.
– Tháng này ở đây khá lạnh, ban ngày là vậy ban đêm còn lạnh hơn. Hơn nửa nhà
của anh hơi xa trung tâm sẽ cóng hơn cậu tưởng nhiều đấy.
Người bàn hàng đưa ra mấy bộ quần tây, sơ mi bảo cậu ướm thử. Vừa vặn…anh bảo
bà ta lấy thêm ít quần áo lạnh và vài thứ cần thiết được bà ta giới thiệu kèm,
với bà ta đây quả là một mối hời. Bà đưa cái gì ông khách trẻ này đều OK hết,
nhưng cuối cùng bà bán được ba bộ đồ tây, thêm cái áo len, cái áo khoát mấy đôi
vớ, nón nỉ khăn choàng găng tay.
– Sao em lấy có bấy nhiêu sao đủ dùng _ anh càm ràm cậu trên đường ra xe_
– Đủ rồi, đồ đắt như vậy mà cái gì anh cũng gật mai mốt em lấy gì trả, đáng lẽ
mấy bộ đồ tây này không cần mua đâu.
– Anh mua cho em, em không cần trả…vậy là em sợ không có tiền trả nên không lấy
chứ gì, được mình ghé chỗ khác vậy.
– Thôi em đã bảo đủ rồi cơ mà.
– Sao đủ được chứ.
– Anh còn mua nữa em không đến chỗ anh đâu, đưa em đến khách sạn luôn đi.
– Đến đó em ở đâu?
– Khách sạn có chỗ cho nhân viên ở chở tìm chổ trọ mà.
– Không đi đâu cả, anh sẽ bảo quản lý không cho em ở.
– Vậy thì thuê nhà trọ cũng được.
– Vậy thôi anh không mua nữa, bây giờ về nhà luôn nha._ Vũ Phong nhượng bộ_
Cậu thôi làm dữ, cậu biết anh không bắt cậu trả tiền nhưng dù gì cậu cũng không
muốn mang tiếng lợi dụng anh, đã ở nhờ nhà còn nhận quần áo này kia nữa thì còn
gì là tự trọng nữa (nói vậy nhưng cậu cũng nhận hết cả đống rồi).
Xe đi khá xa trung tâm thành phố mới dừng lại. Một ngôi nhà gỗ nằm khép nép
giữa một vườn nào hoa, nào cây. Đúng như anh nói nó nhỏ hơn ngôi nhà ở thành
phố nhiều nhưng thật ra tính tổng khuôn viên nó rộng hơn. Khu vườn quanh nhà
khá rộng trồng nhiều loại hoa, khuôn viên sân cũng được trang trí cắt tỉa khéo
léo với những thảm cỏ nhỏ bao quanh những chậu tú cầu, những bôn hoa hồng…vv…v.
Ngôi nhà nhỏ chừng hai trăm mét vuông không lầu, mái ngói màu nâu nhạt nhìn
thật ấm cúng. Nhưng vào bên trong thì thật khác với ấn tượng dân dã bên ngoài,
nội thất được trang bị vô cùng tiện nghi: một phòng khách, bếp, hai phòng ngủ,
một phòng sách nơi làm việc. Từ phòng sách có cửa thông ra một hành lan rộng ở
đó đặt một bộ xa lông bằng mây, đây đó trên lan can treo những giò hoa đủ màu
sắc, trên thành lan can những dây hoa nhỏ li ti đeo rợp cả xung quanh…
Thấy cậu có vẻ hào hứng khám phá ngôi nhà anh giới thiệu.
– Nhà này là nhà riêng, làm theo ý thích của anh nhưng khổ nổi chẳng mấy khi
anh có đủ thời gian về đây nghỉ. Hy vọng em ở đây cho ngôi nhà có người sẽ ấm
cúng hơn.
– Ngôi nhà đẹp quá, người nhà anh không đến đây nghỉ à?
– Không, họ thích ở khách sạn hơn, tiện nghi, gần trung tâm.
– Chỉ có mấy ông già mới thích ở đây thôi.
– Cậu ám chỉ tôi già chứ gì?_ anh gỏ đầu cậu_ cậu chẳng cũng thích là gì.
– Là vì em khác người thôi.
Anh thấy có lẽ cậu ở đây thì mỗi dịp lên ĐL anh sẽ về nhà nhiều hơn, vì bản
thân anh mỗi khi lên đây có việc anh cũng đến khách sạn nghỉ một đêm rồi lại
đi, anh cũng chẳng đến đây ở.
– Ở đây không người ở mà sạch sẽ quá?_ Tùng thắc mắc_
– À có người trông nom chăm sóc nhà cửa, vườn hoa. Khi có người đến ở họ sẽ
chuẩn bị thêm những thứ cần thiết khác…Thôi cũng trễ rồi em nên chuẩn bị chỗ
nghỉ đi chứ. Ở đây có 2 phòng ngủ em thích ở bên nào thi cứ tự nhiên.
Đây là lần đầu tiên cậu có phòng riêng, cậu đẩy cửa hai căn phòng ngủ vào xem.
Nội thất y chang nhau.
– Hai phòng giống nhau mà có gì đâu để chọn?
Nghe cậu bảo vậy anh cũng phải cười.
– Thì cậu thích phòng gần phòng sách hay phòng có cửa sổ nhìn ra vườn.
Nói cậu mới để ý là phòng bên trái có cửa sổ lớn nhìn ra vườn còn phòng bên
phải thì không, nó có cửa thông với phòng sách.
– Hình như anh thiết kế phòng này dành cho anh rồi mà còn hỏi han chi thế?
Cũng đúng, anh thiết kế phòng ngủ thông với phòng làm việc thông hẳn ra hành
lan, phòng còn lại để dành cho khách đến đây nghỉ có thể nhìn ngắm khu vườn bên
ngoài từ trong phòng.
– Thế em chọn phòng này được chứ._ cậu chọn phòng thông với phòng sách_.
Anh hơi thoáng ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý.
– Không thành vấn đề, vậy là em thành ông chủ nhà rồi đấy.
– Là anh bảo em trông nhà cho anh mà, sau này khi anh lên đây công tác em sẽ
tiếp đãi chu đáo.hi..hi..
Anh ngồi xuống ghế xa lông gác chân chữ ngũ nhàn nhã nhìn cậu thu dọn hành lý.
– Anh định ở đây 3 ngày nhưng có em anh sẽ ở thêm 2 ngày nữa đưa em đi vài chỗ
cho biết ĐL.
Cậu đang vác cái bao tải vào nghe anh nói cậu dừng lại một chút trả lời anh
– Vậy à, vậy em sẽ làm gì đó đãi anh trong mấy hôm anh ở đây.
Cậu mang cái bao vào bếp, nhìn thấy cái bếp quá tinh tươm cậu không biết cậu
nên để đống đồ của cậu ở đâu.
” không lẽ đem vô phòng nấu mà trong bếp còn thấy không hợp lý vô phòng để ở
đâu cơ chứ, hay mang ra vườn làm cái bếp tạm vậy”
– Em đang nghĩ gì vậy.
– Không em đang nhìn xem em để bếp ở đâu cho gọn.
– Tại sao lại phải sửa bếp? ( đã được anh tài xế mách trước rồi, cái đống đồ củ
kỷ của cậu)
– Sửa bếp, em có bảo sửa bếp sao?
– Em đang định tìm chỗ đặt bếp đấy thôi, nếu cái bếp không vừa ý em thì em cứ
nói anh cho người sửa._ Vũ Phong trả lời sắc diện không chút thay đổi_
– À anh đang nói cái bếp này à? _ cái bếp được thiết kế sẵn trong nhà_. Không
phải đâu em nói bếp của em kìa.
– Em không sử dụng bếp này được à?. Em là đầu bếp mà không sử dụng nó thì chắc
chắn là nó không sử dụng được, để anh gọi người tới sửa.
– Không phải em không bảo vậy, em nói bếp của em… _ Tùng méo cả mặt chẳng hiểu
nổi thái độ kỳ lạ của anh_
Anh móc điện thoại tra danh bạ, cậu vội ngăn lại.
– Cái bếp có sao đâu mà phải sửa chứ, anh thật là..
– Sao lại không sao, không sử dụng được kia mà.
– Không phải là em không sử dụng thôi..
– Nó làm em không thích à, vậy thì càng phải sửa.
Nhìn anh tài xế nảy giờ ngồi ở góc nhà cứ cố nín cười, cậu nói như phân bua.
– Anh có thể nói cho anh ấy biết ý tôi không? Cứ đòi sửa hoài là sao!!!!
– Cậu cứ bảo là sử dụng được tất ông chủ không sửa nửa.
Cậu nhìn anh thấy anh cũng đang nhìn cậu chờ câu trả lời.
– Bếp sử dụng được _ cậu nhăn nhó trả lời_
– Tốt, kiểm tra các thiết bị khác trong nhà xem có cái nào không được anh sửa
luôn một thể.
– Thôi thôi, cái gì cũng xài được cả, xài được hết..
– Vậy được, hành lý của cậu ấy anh cho vào kho dùm tôi xong giao chìa khóa kho
cho cậu ấy phòng lúc cần xài thì lấy ra. _ anh nói với anh tài xế_
Anh tài xế đứng dậy vác nguyên bao tải đồ của cậu mang đi. Cậu thở dài rồi giật
mình, hình như cậu vừa bị lừa một cú gọn ơ. Để khỏi tốn công thuyết phục cậu
anh xài cái chiêu dở hơi ấy đánh lừa cậu.
– Anh lừa em! _cậu rên rỉ_
Anh cười chiến thắng.
” Cái Lão này thật là độc tài, bắt người ta phải theo ý mình mới thôi. Đành
vậy, đằng nào mình cũng không biết phải đặt cái gia tài của mình ở đâu trong
cái nhà này nửa”
– Em muốn ăn tối ở nhà hay ra nhà hàng?
– Anh tự quyết đi. _ cậu ra vẻ giận dỗi_
– Được, vậy chúng ta ra nhà hàng cho tiện. _Anh nhìn cậu giận dỗi với vẻ mặt
thích thú._
– Em tranh thủ thu dọn đồ đạc vào phòng đi, sắp trể rồi.
– Không sao từ từ sẽ dọn, có bao nhiêu đồ đâu.
Anh vừa nghe cậu trả lời vừa giũ giũ trong mớ quần áo mới mua chọn ra một bộ.
– Em có muốn tắm trước khi ăn không?
– Có, em thấy trên người cả mấy tấn đất đây.
Anh đưa bộ đồ đã chọn cho cậu ra vẻ bảo cậu thay. Cậu cầm lấy không ý kiến gì,
đi vô phòng _ phòng tắm, toilet riêng trong phòng ngủ_
Vào phòng tắm cậu mới chợt nhớ xà bông khăn tắm cậu bỏ cả trong bao tải và
trong giỏ xách đã lấy ra đâu, mà bây giờ mọi thứ đã chễm chệ trong nhà kho rồi.
“Thôi kệ xối sơ cho sạch lát về tắm lại”
Cậu đẩy cửa nhà tắm. Nhà tắm cũng được thiết kế tiện nghi không kém, khá rộng
rãi với nền đá đen có độ nhám nhẹ tránh trơn tượt, vách phòng ốp gạch màu trắng
ngà tạo rất sạnh sẽ. Phòng tắm có đủ cả bồn tắm matxa đủ cho cả hai người cùng
tắm và có cả vòi sen, một cái gương lớn đặt gần cửa có thể soi hết cả người bên
cạnh là một cái tủ treo nhỏ dùng để mỹ phẩm sử dụng trong nhà tắm và ngay bên
dưới là bồn rửa mặt cũng bằng đá đen.
” Tới cái toilet của người ta cũng đẹp hơn cái phòng khách nhà mình. Thật là
phí quá đi”
Tuy cậu nghĩ vậy nhưng cậu cũng biết những quán ăn nhà hàng đều coi trọng cái
toilet, bộ mặt thứ 2 mà lị, thì cái nhà được trang bị như vậy thì cái toilet
như vầy cũng có gì là lạ
Nhưng lạ ở chỗ, khăn tắm xà phòng, giấy vệ sinh, dao cạo râu..v.v… những vật
dụng cần thiết trong toilet dành cho một người đàn ông sử dụng đều có đủ cả.
Chẳng phải là mọi người vừa mới tới sao, ở đâu mà chuẩn bị nhanh thế.
Cậu nhanh chóng tắm rửa nhưng thật ra với những tiện nghi quá hiện đại này cậu
cũng mất vài phút tìm tòi cách sử dụng.
Mặc bộ đồ mới vào cậu cảm thấy khó chịu, “nó chật” cậu nghĩ vậy, nó ôm quá làm
cậu cảm thấy khó cử động. Bước ra phòng khách, phòng vắng hoe. Cậu ngồi xuống
ghế đợi một lát, vẫn thấy khó chịu vì bộ quần áo cậu đứng lên định vào thay lại
thì anh đẩy cửa phòng bước ra. Nhìn thấy cậu anh dừng lại nhìn một lúc. Thấy
anh nhìn mình kỳ lạ cậu đâm nhột
– À em đang định thay đồ, nó hơi chật.
– Sao lại thay, anh thấy nó hợp với em lắm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian